Nằm trong phòng nơm nớp lo sợ tới tận trưa cũng không thấy điện thoại của ba, ngược lại tên Jung Yunho kia lén lén lút lút chạy ra ngoài vài chuyến, hừ! Nhất định không phải là làm chuyện tốt. Nghĩ tới Kim Jaejoong tôi lưu lạc giang hồ nhiều năm như vậy, chưa ngày nào phải nén giận như hôm nay, đi WC cũng phải nhờ người hỗ trợ! Nếu như không báo thù thì tôi lấy mặt mũi đâu mà gặp tổ mẫu! Nhưng thân phận tôi như vậy, không thể dùng mấy thủ đoạn tầm thường của giang hồ được, phải suy nghĩ thật kĩ đã….
“Kim Jaejoong, có muốn đi WC trước không?! Tôi còn phải ra ngoài một lát.” Jung Yunho vào cửa đặt xuống một cái túi đen rất to, vừa lau mồ hôi vừa nói.
Tên này đến tột cùng là đang bận cái gì? Không được, chờ cậu ta đi nhất định phải xem rõ ràng, vốn phòng đã không lớn, cậu ta cứ ra vào mang theo vài thứ, giờ đây chỉ còn mỗi cái giường này là trống.
“Uhm… Được rồi.” Tôi gật gật đầu, nói thật, gần đây tiểu hơi nhiều, cậu ta lại rất thường xuyên giúp tôi…
Chẳng lẽ tôi thật sự rất nhẹ? Vì sao tôi cảm thấy Jung Yunho ôm tôi còn dễ dàng hơn ôm cái túi đen kia? Được rồi được rồi, cậu nhanh buông tôi xuống đi a, một thân toàn mồ hôi dính lắm đấy..
“Tự cậu có thể sao?” Cậu ta đỡ lấy eo tôi, nhỏ giọng hỏi, cảm giác này thật không tự nhiên ah, trên lưng có một cánh tay rắn chắc hữu lực, còn rất ấm áp, trong nháy mắt lại nghĩ tới chuyện tình đêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-dan-cau-khong-duoc-dung-vao-toi/139977/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.