Sáng sớm, tiếng chuông điện thoại di động reo.
Hách Hạ Tĩnh vẫn ngủ say, không bị đánh thức, ngược lại bên cạnh cô Thiệu sỹ Trần đã tỉnh.
Mắt anh nhìn điện thoại di động của cô, không tính đứng dậy nghe điện thoại giúp cô.
Một lát sau, cuộc gọi tự động chuyển vào hộp thư thoại. truyện chỉ được đăng tại di$%dan..quydon.com
Nhìn người ngủ say bên cạnh anh, hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại, ôm chặt thân thể ấm áp của cô, lại nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Không ngờ cô giống như bị anh đánh thức, nhẹ giọng nức nở, mà chuông điện thoại di động của cô lại vang lên. Anh mở mắt ra lần nữa , trong mắt lộ vẻ bất mãn.
Sáng sớm, người nào không biết ý gọi điện thoại tới quấy nhiễu như vậy?
Hách Hạ Tĩnh cũng đã nghe thấy tiếng chuông, mơ mơ màng màng mở mắt ra, vươn tay, khua loạn lung tung, thật vất vảtay mới nắm được điện thoại.
"Tôi là Hách Hạ Tĩnh. . . . . . Là ai. . . . . . Hả?"
Hình như không đợi cô nói xong, người ở đầu kia điện thoại đã cướp lời mở miệng trước.
"Chị? Sao vậy?" Cô ngáp một cái, ngẩng đầu lên, thấy chồng cô đang mở to mắt nhìn mình, cô cười ngọt ngào với anh, "Em? Tại em ngủ. . . . . ." Đột nhiên, vẻ mặt của cô trở nên nặng nề.
"Chị nói cái gì?"
Không biết người bên kia điện thoại nói những gì, mà cô lập tức ngồi bật dậy.
"Tại sao? Làm sao lại như vậy? Nhưng. . . . . ."
Mặt cô lộ vẻ khó khăn, quay đầu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-hon-em-be-yeu/1180129/chuong-10-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.