Anh nghe lầm rồi sao? Thiệu Sỹ Trần không thể tin nổi nhìn cô.
Hách Hạ Tĩnh cười, nhìn anh.
"Em mới vừa nói. . . . . . Lên giường?"
Cô không chút do dự gật đầu lia lịa, giống như nếu không nhanh như vậy, một giây kế tiếp sẽ không có can đảm.
"Lên giường? Anh? Và em?"
"Ừ." Làm ơn, anh đừng nghiêm túc lặp lại vấn đề như vậy!
"Chúng ta. . . . . ."
"Đúng! Lên giường, ân ái, cởi quần áo ở trên giường lăn lăn một vòng, bất kỳ anh nghĩ đến giải thích cũng chính xác." Cô không nhịn được đỏ mặt, lớn tiếng nói.
"Tại sao?" Anh nghĩ, anh bị hồ đồ rồi.
Nếu như anh cưới cô là vì ích lợi công ty, bây giờ cô muốn lấy đồ từ trên người anh. . . . . . Chính là vì. . . . . . Nam sắc?
Anh nhíu mày, khuôn mặt vặn vẹo."Tại sao muốn lên giường cùng anh?"
"Bởi vì tôi muốn lấy được đứa bé từ trên người anh." Cô gật đầu lia lịa, vẻ vẻ mặt càng trở nên kiên định nghiêm túc.
"Đứa bé?" Anh nhẹ giọng mở miệng.
"Ừ, tôi biết rõ người nhà muốn tôi kết hôn là vì cái gì, cũng biết nếu còn do dự như vậy, không quyết tâm nhất định kế tiếp tôi sẽ rất thảm, cho nên biện pháp tốt nhất chính là đạt tới mục đích của bọn họ, chỉ cần tôi hoàn thành trách nhiệm của mình, bọn họ cũng sẽ không buộc tôi làm chuyện tôi không muốn làm nữa."
Trách nhiệm?
"Không phải chuyện em muốn làm? Là cái gì?"
"Tái hôn!"
"Gì?" Anh nhíu chân mày, trong mắt lóe lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-hon-em-be-yeu/1180141/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.