Anh đúng là “l**m” theo đúng nghĩa đen.
Bị hành động mang chút trêu đùa ấy làm cho bất ngờ, tôi giật mình tránh xa anh.
Lần này anh rất ngoan ngoãn buông tay, ánh mắt trong trẻo cúi xuống, khóe môi còn khẽ cong.
“Không trêu em nữa, chơi game không, Tiểu Dụ?”
Phòng của Tô Nguyên có một chiếc TV chuyên để chơi game, kết nối tay cầm là có thể bắt đầu.
Không biết từ khi nào, anh ngày càng thích rủ tôi chơi game cùng.
Trước đây, mỗi lần chơi game, anh đều bảo tôi đừng làm phiền.
Tôi chơi game tệ hại suốt mười năm qua, nhưng anh chẳng bao giờ tức giận.
Anh chỉ cười.
Bạn anh từng lén than với tôi rằng, nếu chơi game mà “gà” như tôi, chắc Tô Nguyên đã xử lý cậu ta từ lâu.
Trò tôi chơi là một game nổi gần đây, dạng điều khiển nhân vật vượt chướng ngại vật, chơi trực tuyến với nhiều người.
Có lẽ lâu rồi không chơi, tôi cứ thấy lóng ngóng, thao tác không thuận tay.
Khi tôi lại rơi khỏi đường đua, Tô Nguyên bất ngờ ôm lấy tôi từ phía sau, nắm tay tôi và điều khiển tay cầm.
Được ai đó ôm mà chơi game thế này, cảm giác thật lạ.
Ngón tay tôi gần như bị anh ép phải thao tác theo, và chỉ trong chốc lát, anh đã vượt qua vài màn, tiến vào vòng chung kết.
Thật ra, Tô Nguyên rất có năng khiếu chơi game.
Nghe nói thứ hạng của anh trong vài trò chơi rất cao, thời trung học còn từng được đội tuyển trẻ của một câu lạc bộ mời tham gia.
Không hiểu sao, nhìn anh chơi game suôn sẻ như vậy, tôi thấy khó chịu.
Lúc anh đang căng thẳng trong vòng chung kết, tôi bất ngờ thao tác ngược hướng anh, khiến nhân vật rơi khỏi đường đua và bị loại.
Anh buông tay cầm, cúi đầu nhìn tôi.
Tôi không chịu thua, trừng mắt đáp lại.
Anh bật cười, rồi với tư thế ấy, cúi xuống hôn tôi một cái.
…
Nếu không phải mẹ anh gọi bên ngoài, tôi nghĩ ánh mắt đầy d*c v*ng kia của anh sẽ dẫn đến hành động tiếp theo.
Bữa tối rất phong phú.
Thỉnh thoảng nhìn ánh mắt vui vẻ của bố mẹ anh, tôi lại thấy áy náy.
Vậy nên dù không thấy đói, tôi vẫn cố ăn khá nhiều.
Hơi nước trắng mờ phủ lên kính cửa sổ, bỗng chốc có chút không khí của ngày Tết.
Sau bữa tối, Tô Nguyên đứng đợi tôi ở cửa phòng khách.
Anh nói muốn đi dạo.
“Từ khi nào anh thích đi dạo vậy?”
Anh cúi xuống, chỉnh lại khăn quàng cổ cho tôi, ghé sát tai thì thầm.
“Từ lúc muốn cho em thấy mọi cảnh đẹp mà anh đã nhìn thấy.”
…
Mấy ngày nay, đặc biệt là sau khi biết tôi không thể về nhà, ánh mắt Tô Nguyên nhìn tôi dường như khác đi.
Trong đó như cuộn trào một thứ gì đó điên cuồng, khiến tôi có cảm giác nếu không để ý, sẽ bị anh nuốt chửng.
Tôi lùi lại vài bước theo bản năng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.