Bên trong vết dán chữ O có một khoảng không gian nhỏ vừa đủ chứa một đoạn linh dược nhỏ bằng ngón tay cái.
Khúc rễ này là sơn sâm trăm năm sao, nhìn dáng vẻ không khác củ cải khô mẹ phơi là mấy!
Lâm Phong lẩm bẩm.
Nếu củ nhân sâm này có thể sống lại và nói câu sau cuối, chắc hẳn sẽ không ngần ngại dùng chút khí lực thoi thóp mà mắng cho hắn máu chó ngập đầu. Linh dược trăm năm mà hắn đi so sánh với củ cải khô, quá tổn thương người khác mà!
Lại nói Lâm Phong mặc dù có thể xem như tiến vào Luyện khí sơ kỳ, nhưng ngoài việc sử dụng linh khí vận dụng Càn Khôn Nhãn thì hắn còn chưa biết được chuyện khác, ngay cả chủ tu công pháp gì hắn cũng mơ mơ hồ hồ thì đừng nói đến việc điều động linh khí làm việc khác.
Nếu đổi lại là một vị Luyện khí sơ kỳ khác tự mình tu luyện đạt tới, thì cho dù không có một vạn cũng có tám nghìn cách để lấy củ sâm núi trăm năm này ra một cách hoàn hảo nhất. Đáng tiếc, Lâm Phong không nằm trong số đó.
Bởi vậy, Lâm Phong trực tiếp dùng phương pháp đơn giản nhất để lấy củ sâm núi ra, đó chính là đập tượng.
Trong người hiện giờ đã có hai mươi vạn, hắn định ngày mai sẽ gửi về cho mẹ mười vạn, vậy thì xem như còn lại mười vạn, tổng tài sản của Lâm Phong hiện giờ tầm mười một vạn, đập một bức tượng giả cổ rắm chó cũng không bằng, cũng không có cái gì quá đáng tiếc.
Xoảng~
Một tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nguyen-he-thong/24926/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.