Nam Kinh, tên như ý nghĩa, từng là thủ đô của sáu triều đại trong lịch sử, là một mảnh đất trù phú nằm dưới hạ du sông Trường Giang nổi tiếng, cảnh đẹp nơi đây rất nổi tiếng, muốn núi có núi, muốn sông có sông, cực kỳ xinh đẹp.
Quãng đường từ Bành Thành về Nam Kinh nếu ngồi xe lửa thì cũng hơn bốn trăm kilomet, tuy hơi chật chội một chút nhưng đây là lựa chọn tối ưu nhất của Lâm Phong lúc này.
Việc quyết định về Nam Kinh làm việc, hắn cũng không nói dối chú Vương, mà là về thật. Tuy nhiên, trải qua một hồi đụng chạm đồ cổ, hắn nhận ra mình chỉ thích hợp sưu tầm chứ không thích hợp làm con buôn thứ đó, riêng việc giá cả cũng làm cho hắn đau đầu không thôi.
Sờ sờ nhẫn trữ vật chứa quần áo và mấy vật dụng cá nhân linh tinh, Lâm Phong cười khổ nhớ tới cảnh vị chủ trọ cố níu giữ hắn lại như thế nào, vất vả lắm hắn mới chạy ra mua kịp vé tàu về Nam Kinh.
Vì Lâm Phong ngồi gần cửa sổ nên cảnh vật bên ngoài vùn vụt qua rất nhanh trong mắt hắn, nếu đây là mùa xuân, khẳng định cảnh sắc cũng cực kỳ thú vị, nhưng đang là mùa hè nóng bức nên cây cối tiêu điều không gợi nổi hứng thú cho Lâm Phong.
Ngồi chung khoang với Lâm Phong là một cặp vợ chồng trung niên đồ đạc lỉnh kỉnh và hai cô gái trẻ. Nhìn hai cô gái, Lâm Phong lại nhớ đến em gái Lâm Mai của mình, hình ảnh một cô bé hoạt bát, nhí nhảnh dần hiện lên trong tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nguyen-he-thong/24932/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.