Bên trong hộp ngọc, lẳng lặng nằm một viên cầu màu đen và một cái ngọc giản màu trắng. Lâm Phong bèn cầm ngọc giản lên xem, nội dung bên trong vang lên trong thần thức hắn:
Ta cả đời gặp qua vô số bảo vật, nhưng đối với viên cầu này đến lúc cuối cùng lòng vẫn mang tiếc nuối. Cảm giác cho ta biết nó không tầm thường nhưng ta thử qua mọi cách vẫn không thể sử dụng. Thôi thì cơ duyên chưa đến đành tặng người sau. Dù hôm nay có tiến giai thành công hay thất bại thì ta vẫn sẽ để nó lại nơi đây.
Lâm Phong đọc đến đây thì cảm thấy hiếu kỳ, viên châu này nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, tại sao vị tiền bối kia không cách nào sử dụng?
Thông thường đối với pháp bảo cao giai, tu sĩ cần nhỏ máu nhận chủ hoặc một số phương pháp tế luyện đặc biệt khác để có thể hoàn toàn sử dụng nó một cách thuận tiện nhất. Mà Lâm Phong sau khi đọc ngọc giản kia thì trong lòng cũng chưa tin lắm.
Hắn thử dùng thần thức bao phủ viên châu, quan sát bên ngoài nó xem có gì đáng chú ý không. Nhưng quan sát nửa ngày, Lâm Phong vẫn thấy nó chỉ là một viên cầu bình thường không có gì đặc biệt, thậm chí một tia dao động linh khí cũng không có.
Nếu quăng cái viên châu này ra đường cái ba tháng, phỏng chừng cũng không ai thèm nhặt.
Tuy vậy, Lâm Phong cũng thử vận may, cắn một giọt máu ở đầu ngón tay, sau đó nhỏ lên bề mặt viên cầu này.
Chỉ thấy giọt máu vừa nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nguyen-he-thong/25032/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.