Editor: Táo đỏ phố núi
"Tiếu Bảo Bối, đoán xem mình là ai!" Buổi tối, Tiếu Bảo Bối nhận được một cuộc điện thoại gọi đến.
Thật ra, tên người gọi tới đã hiển thị trên màn hình. Nhưng mà nghe thấy đầu bên kia điện thoại đang giả giọng của Lâm Chí Linh, thì Tiếu Bảo Bối không nhịn được mà phụ họa theo: “Là ai ta? Hơn nửa đêm còn quấy rầy giấc ngủ của người khác, thất đức quá mà!”
“Nha đầu xấu xa kia, mình mới đi có một chút à, đã quên mất giọng nói của mình rồi?”
Không ngoài dự liệu, cô gái ở đầu bên kia điện thoại nhanh chóng nổi đóa lên.
“Nhạc Dương, con nhỏ láo toét không biết xấu hổ hay sao mà còn nói! Vừa đi một cái là đi hết nửa năm, cậu có biết mình nhớ cậu nhiều như thế nào không?”
Trên đời này có một dạng người rất đặc biệt.
Mặc dù không phải người thân trong nhà, nhưng lại thân hơn người nhà.
Có những chuyện không thể mở miệng nói với cha mẹ, hoặc là đối với người nhà không dám thể hiện ra vẻ mặt khác của mình, nhưng mà trước mặt người này lại thể hiện ra hết. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Đối với Tiếu Bảo Bối, Nhạc Dương chính là một người đặc biệt như vậy. Quãng thời gian mà cô ấy chưa đi, dường như mỗi ngày Tiếu Bảo Bối đều quấn quít ở cùng một chỗ với cô ấy. Có cái gì không vừa lòng, Tiếu Bảo Bối đều có thể trút ra trước mặt của cô ấy một cách thoải mái.
Có thể nói là Nhạc Dương chính là thùng rác tình cảm của cô.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-bat-ngo-doat-duoc-co-vo-nghich-ngom/2265598/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.