Tiếu Bảo Bối ở cúi gằm đầu xuống, chuẩn bị trở về đi làm ở Tiếu Thị, thì đụng phải một dáng người cao lớn.
“Xin lỗi...” Cô sờ sờ cái mũi có chút đau của mình, nói xin lỗi theo thói quen, nhưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở bên tai.
“Tiếu Bảo Bối, em còn muốn trốn đi đâu nữa!” dfien ddn lie qiu doon
“Kiều... Kiều Trác Phàm!” Vừa ngẩng đầu lên, thì Kiều Trác Phàm đã ở gần trong gang tấc.
Anh không giận, không hề tức giận một chút nào, chỉ bình tĩnh nhìn cô. Một đôi mắt, không chút gợn sóng...
Cũng đúng thôi, người làm sai vốn không phải là cô mà. Cho dù có muốn phát hỏa, thì chỉ có thể là cô mới đúng.
“Tiếu Bảo Bối, em có biết là anh đã tìm em khắp nơi cả ngày nay không?” Giọng nói của anh, tràn đầy từ tính và dịu dàng. Mà kèm theo đó, còn có một chút lo lắng.
Một giọng nói đàn ông như vậy, khiến cho Tiếu Bảo Bối có một loại cảm giác rất quái lạ. Giống như cô là cục cưng mà Kiều Trác Phàm đã bảo vệ nâng niu từ nhiều năm, không cho phép có bất kỳ sơ suất nào vậy.
Cảm giác kỳ lạ như vậy, khiến cho tim của Tiếu Bảo Bối đập loạn xạ. Lòng của cô cũng bối rối, muốn trốn chạy.
Nhưng một giây sau, có một đôi tay đã vây hãm cô lại. dfien ddn lie qiu doon Tiếp theo, cô đã bị kéo vào trong một vòng tay ôm ấp.
Kiều Trác Phàm không phải là người vô cùng khỏe mạnh, nhưng lồng ngực của anh và trên người của anh có mùi bạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-bat-ngo-doat-duoc-co-vo-nghich-ngom/2265603/chuong-56-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.