Editor: Táo đỏ phố núi
Thẩm Niệm Cẩm ngồi trên ghé sofa, đột nhiên có cảm giác mình bị coi là không khí, bắt đầu tức giận la hét: “Đúng vậy, không phải là dì sinh ra cháu! Nếu như dì sinh cháu, khẳng định là dì đã nhét cháu vào bụng cải tạo lại rồi!”
“Cám ơn cái ơn năm đó đã không giết!” Kiều Trác Phàm cũng không thèm nhìn Thẩm Niệm Cẩm đang ngồi trên ghế salon tức giận cái nào, thong thả nói ra một câu như vậy.
Thẩm Niệm Cẩm nổi trận lôi đình!
Mà hình thức ở chung của hai người kiêu ngạo và ương ngạnh này, đối với bọn họ có khả năng là đã thành thói quen rồi. di@en*dyan(lee^qu.donnn).
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối thì là lần đầu tiên nhìn thấy.
Lập tức, cô vội vàng kéo tay của Kiều Trác Phàm, ý bảo anh đừng nói nữa.
Nhưng mà, Kiều Trác Phàm lại hiểu sai ý của cô.
Anh cầm lấy tay của Tiếu Bảo Bối ở trong lòng bàn tay của mình, hỏi: “Không bị tóc đỏ yêu quái dọa sợ đấy chứ?”
Lần này, mặt của Thẩm Niệm Cẩm ngồi ở bên cạnh tràn đầy vạch đen.
“Kiều Trác Phàm, anh đừng nói chuyện như vậy với trưởng bối!”
Tiếu Bảo Bối thấy bầu không khí có chút là lạ, vội vàng nhỏ giọng khuyên bảo.
“Đừng lo lắng. Nếu như tóc đỏ yêu quái không chịu được đãi ngộ như vậy, thì hãy mau đem những thứ gửi ở chỗ của anh lấy về. Đến lúc đó, anh khẳng định là sẽ vô cùng hiếu thuận với bà ấy!”
Ngược lại với giọng nói thì thầm của Tiếu Bảo Bối, câu nói kia của Kiều Trác Phàm dường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-bat-ngo-doat-duoc-co-vo-nghich-ngom/2265758/chuong-73-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.