Editor: Táo đỏ phố núi
"Nhanh lên mau cởi phía dưới ra đi, sau đó sẽ không còn chuyện của em nữa.” Kiều Trác Phàm thúc giục, vẻ mặt hết sức không kiên nhẫn, bộ dạng vô cùng vội vàng muốn đem cả người kỳ cọ thật sạch sẽ.
dii@een*dyan(lee^qu.donnn).
Nếu như anh có thể khống chế ý cười vui vẻ ở đáy mắt, khiến cho nó không thể hiện rõ ràng ra, thì đoán chừng hiệu quả sẽ càng giống như thật hơn.
"Á..." Đột nhiên Tiếu Bảo Bối hét ầm lên.
"Cái gì mà hét như quỷ nhập vào người vậy?" Thành thật mà nói, Kiều Trác Phàm thích những người chững chạc hơn.
Dường như, những vị tổng giám đốc của các công ty xí nghiệp thành công đều như vậy.
Ở công ty của anh, nếu như những người không chững chạc thì đã bị khai trừ rồi.
Những trường hợp cá biệt, thì Kiều Trác Phàm sẽ đặt ở vị trí mà mắt không thấy tâm không phiền.
Trước mặt anh bây giờ chính là kiểu người ngu xuẩn như vậy, lúc nào cũng hành động lỗ mãng!
Nhưng mà hết lần này tới lần khác, Kiều Trác Phàm anh không có cách nào chán ghét cô được...
Nhìn thấy cô hét lên như vậy, đôi mắt lại trợn tròn lên, ngay cả anh cũng cảm thấy có chút khẩn trương.
Nhưng mà dưới ánh mắt chuyên tâm của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối lại giống như cô dâu nhỏ vậy, hai tay gãi gãi bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, có chút rối rắm hỏi anh: “Kiều Trác Phàm đột nhiên em mới nhớ tới, ngày hôm qua ai đã thay quần áo giúp cho em?” dii@een*dyan(lee^qu.donnn).
“Em nói xem còn có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-bat-ngo-doat-duoc-co-vo-nghich-ngom/2265767/chuong-75-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.