Editor: Táo đỏ phố núi
"Kiều Trác Phàm, nhìn anh có vẻ rất bận rộn!” Sau khi Anna rời khỏi, Tiếu Bảo Bối đi vòng từ ghế sofa lại trước bàn làm việc của Kiều Trác Phàm.
Lúc này cái túi xách hồ ly đáng yêu kia đã bị cô ném ở trên ghế sofa.
“Đương nhiên! Mỗi ngày anh phải xử lý rất nhiều công việc...” Trừ tập đoàn Đế Phàm ra, còn có cái khác nữa.
Nhưng mà những thứ đằng sau kia, tạm thời Kiều Trác Phàm không có ý định nói cho Tiếu Bảo Bối biết.
Theo ý của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối căn bản vẫn là một cô bé vẫn chưa đủ trưởng thành. Nếu như để cho cô biết quá nhiều chuyện chỉ làm bất lợi cho sự trưởng thành của cô.
“Thật sự có nhiều việc như vậy sao? Có muốn em giúp anh một chút hay không?” Nhìn thấy Kiều Trác Phàm vẫn luôn vùi đầu ở trước bàn làm việc, gõ máy tính lạch cạch. dii@een*dyan(lee^qu.donnn).
Tốc độ đánh máy của anh rất nhanh, Tiếu Bảo Bối cảm giác được mình không thể nào theo kịp được tiết tấu của anh.
“Em xác định có thể làm được giống như anh?” Cuối cùng Kiều Trác Phàm cũng dừng lại mọi động tác ở trong tay, ngẩng đầu lên nhìn cô gái đang chống hai tay lên cằm ghé đầu vào bên cạnh anh.
Thật ra câu nói này của Kiều Trác Phàm không có ý gì khác.
Anh chỉ cảm thấy, với độ tuổi này của Tiếu Bảo Bối, thì nên không có vướng bận gì, không cần phải có chút tâm cơ nào chỉ cần vô tư vui đùa mới đúng.
Cho nên anh căn bản không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-bat-ngo-doat-duoc-co-vo-nghich-ngom/2265834/chuong-82-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.