Editor: Táo đỏ phố núi
Khi Tiếu Bảo Bối tỉnh lại một lần nữa thì trời đã tối rồi. Bên trong căn phòng, hình như chỉ còn lại một mình cô, trong phòng cũng chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ.
Phát hiện ra điều này, cô bối rối ngồi dậy.
Dụi đôi mắt cho tỉnh táo, cô cố gắng tìm bóng dáng quen thuộc của Kiều Trác Phàm trong căn phòng này. Bởi vì bị mắc chứng sợ hãi giam cầm, cho nên Tiếu Bảo Bối rất sợ ở trong phòng một mình, hơn nữa lại còn trong tình huống ánh đèn không đủ sáng.
Cũng chính bởi vì quá căng thẳng, cho nên Tiếu Bảo Bối không hề phát hiện ra lúc mình ngồi dậy, chiếc chăn vốn đang che trên người bị rơi xuống. Lộ ra thân thể trơn bóng không có chút che đậy nào của cô.
Mà trên đó, còn có một số dấu vết khả nghi.
“Kiều Trác Phàm...” sau khi tìm trên dưới trong phòng một lượt, cô vẫn không tìm thấy bóng dáng quen thuộc. Đôi mắt vốn đang đầy sương mù, trong nháy mắt trở nên ướt át.
Một tiếng gọi rất khẽ, cũng không phải là rất rõ ràng.
Nhưng mà người đàn ông vốn còn đang tắm ở trong nhà tắm, vội vội vàng vàng trùm khăn tắm đi ra.
“Cục cưng, đã tỉnh rồi à?” Bởi vì vừa mới tắm xong, cho nên cả người của Kiều Trác Phàm đều ướt nhẹp.
Nhưng mà lúc anh nghe thấy giọng nói của Tiếu Bảo Bối, thì liền chạy ra luôn.
Tiện thể cầm lấy cái khăn tắm ở trên tay, lúc anh ngồi xuống bên cạnh cô. Vừa dùng khăn lông lau người vừa xoa xoa khuôn mặt đang mơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-bat-ngo-doat-duoc-co-vo-nghich-ngom/2265855/chuong-84-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.