Editor: Táo đỏ phố núi
“Nhìn nè, đây là Tiếu Bảo Bối mua tặng cho em!” Dây chuyền kia cũng không phải là rất đẹp. Nhưng mà một chi tiết nhỏ trên sợi dây chuyền, có hình đầu con dê. Vừa nhìn thấy dây chuyền này, Tiếu Bảo Bối liền nói muốn mua, sau đó đưa cho cô.
Mà điều khiến cho Nhạc Dương vui vẻ, không phải là sợi dây chuyền này quý giá như thế nào, mà là tấm lòng của Tiếu Bảo Bối.
Bởi vì tên của cô là Nhạc Dương, Tiếu Bảo Bối thích cô, cho nên muốn mua món gì đó có liên quan tới chữ Dương.
Cho nên khi nhìn thấy sợi dây chuyền này, điều đầu tiên là nghĩ tới cô. Dien_dan l3_quy1don^.
Một tình bạn như vậy, sao không khiến cho người ta cảm động được chứ?
Nhưng mà Nhạc Dương không thể nào ngờ được, khi mình chia sẻ niềm vui của mình với Diệp Tử Hi, thì chỉ nhận được một câu như vậy của người đàn ông này: “Đồ do Tiếu Bảo Bối mua, thì làm gì có thứ gì tốt chứ?”
Nói xong lời này, thậm chí Diệp Tử Hi còn không thèm đưa mắt nhìn sợi dây chuyền ở trên cổ của Nhạc Dương.
Có lẽ trong ấn tượng của Diệp Tử Hi, sự hiểu biết của Diệp Tử Hi đối với Tiếu Bảo Bối, vẫn còn dừng lại ở sở thích là thích đi dạo những cửa hàng ven đường, sau đó chỉ với một trăm đồng tiền, Tiếu Bảo Bối có thể mua được cả một đống đồ.
Cho nên theo ý của anh ta, món quà mà Tiếu Bảo Bối tặng chũng chỉ là những thứ mua ở ven đường.
Mà Diệp Tử Hi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-bat-ngo-doat-duoc-co-vo-nghich-ngom/2265908/chuong-89-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.