Editor: Táo đỏ phố núi
Mà Tiếu Bảo Bối thì sao!
Bị Kiều Trác Phàm ôm vào trong lòng một lúc lâu, cô vẫn nhìn chằm chằm vào Kiều Trác Phàm.
Khuôn mặt của cô vốn đang đỏ bừng lên, cũng đột nhiên biến mất.
Phản ứng này, ngược lại khiến cho Kiều Trác Phàm có chút buồn bực.
Cô nhóc này lại làm sao vậy?
Không phải mới vừa rồi còn đang xấu hổ sao?
Tại sao chỉ một lát sau lại không còn xấu hổ nữa?
Hơn nữa cô còn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh, hình như là đang suy nghĩ điều gì đó.
“Cục cưng, em đang suy nghĩ chuyện gì thế?”
Dựa theo sự hiểu biết của anh về Tiếu Bảo Bối, nếu như không phải đang suy nghĩ chuyện gì, thì bình thường cô sẽ không nhìn chằm chằm vào mặt anh lâu như vậy.
Hơn nữa, lại còn đang ở trước mặt anh.
Kiều Trác Phàm thuận miệng hỏi, chẳng qua là muốn nghiên cứu xem Tiếu Bảo Bối suy nghĩ điều gì. Nhưng mà điều khiến cho anh không thể ngờ được đó là, anh lại nhận được một câu trả lời như vậy từ trong miệng của Tiếu Bảo Bối: “Kiều Trác Phàm, anh thật đáng thương!”
“Anh đáng thương? Anh đáng thương như thế nào?” Kiều Trác Phàm đối với điều này cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Đối với những người biết nhà họ Kiều, đều nói Kiều Trác Phàm anh được đầu thai chỗ tốt.
Mặc dù mấy năm nay trong gia tộc không ngừng tranh đấu, nhưng mà ít ra thì anh không cần lo cơm ăn áo mặc.
Còn nữa, bởi vì có mối quan hệ nhà họ Kiều làm bước đệm, bây giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-bat-ngo-doat-duoc-co-vo-nghich-ngom/2265918/chuong-91-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.