Editor: Táo đỏ phố núi
Duật Tiểu Gia chậm rãi bước đến, nụ cười trên mặt vẫn không hề giảm.
Phạm Manh Manh ngẩng đầu, chỉ cảm thấy bộ dạng tươi cười của người đàn ông này ấm áp như ánh mặt trời, cũng chói mắt như ánh mặt trời. Nhưng mà sự ấm áp này, lại giống như bị những lớp thủy tinh ngăn cản lại, chỉ có thể nhìn thấy, mà không thể nào cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của nó...
Người đàn ông như vậy, giống như là năng lượng chưa khai thác được vậy.
Ánh hào quang như vậy giống như chỉ trong hoàn cảnh đặc biệt mới có thể phô bày ra.
Cũng chính bởi vì thế, nên Phạm Manh Manh cảm thấy, bộ dạng tươi cười kia, chi bằng nói là chiếc mặt nạ được đúc bằng xi măng cốt thép.
Nhìn bộ dạng tươi cười của người đàn ông xinh đẹp này, đột nhiên Phạm Manh Manh có chút tò mò, đến cùng thì là dạng người gì, mà có thể khiến cho nụ cười trên mặt của người đàn ông này có đôi chút nhiệt độ? dii@een*dyan(lee^qu.donnn).
“Khuynh, đây là đang làm gì vậy!”
Người đàn ông từ từ bước tới, khẽ hừ nhẹ lên tiếng.
Giọng nói này, khiến cho đôi mắt của Phạm Manh Manh lập tức hiện lên hình trái tim.
Không những cười rất đẹp mắt, mà ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy?
Cũng không biết có phải bởi vì tối qua lầm rầm đọc suốt cả đêm hay không, mà Phạm Manh Manh không thể có chút yêu thích nào đối với người đàn ông khuynh quốc khuynh thành kia, nhưng mà tim lại đập thình thịch đối với nụ cười ấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-bat-ngo-doat-duoc-co-vo-nghich-ngom/2265928/chuong-95-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.