Editor: Táo đỏ phố núi
“Cục cưng, ăn no chưa?” Đối với một màn phát sinh ở bên ngoài, Kiều Trác Phàm hoàn toàn không biết, sau khi xuống khỏi giường bệnh, đi ra bên ngoài, nhìn thấy Tiếu Bảo Bối đang ngồi trên sofa, rất không có hình tượng cầm những đồ ăn kia lên ăn.
Đương nhiên, ở chỗ này còn có một ít thức ăn lỏng, là của Kiều Trác Phàm. Nhưng mà đối với những thứ kia, Tiếu Bảo Bối cũng không hề đụng tới. Cô chỉ ăn những món thịt mà cô thích ăn.
Tiếu Bảo Bối không trả lời anh, chỉ trừng mắt liếc anh một cái bày tỏ là đáp lại xong, lại cúi đầu tiếp tục ăn tiếp.
Một màn này, khiến cho Kiều Trác Phàm có chút bất đắc dĩ xoa xoa đầu của cô: “Ăn từ từ thôi. Ăn không đủ thì anh lại gọi người mang tới tiếp. Nhưng mà cái bụng của em nhỏ như vậy, thực sự chứa hết sao?”
“Chứa được!” Tiếu Bảo Bối thật vất vả ngẩng đầu lên trả lời anh một câu như vậy, cái miệng nhỏ của cô nhai nhai, có chút mơ hồ nghe không rõ.
Cũng đúng, hôm qua Kiều Trác Phàm còn cáu kỉnh, khiến cho cô liên tục ở trong trạng thái sợ hãi, cũng không ăn được thứ gì. Xế chiều hôm nay lại bị Kiều Trác Phàm ‘trừng trị’ một trận, bây giờ Tiếu Bảo Bối đói muốn điên luôn. dfien ddn lie qiu doon
Thấy Kiều Trác Phàm có ý định lấy đi mấy món thịt ở trước mặt của cô, Tiếu Bảo Bối vội vàng đưa tay ra giành lấy, nhấn mạnh: “Của em!”
“Được, của em!” Ý đồ của bản thân đã bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-bat-ngo-doat-duoc-co-vo-nghich-ngom/2265987/chuong-105-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.