Editor: Táo đỏ phố núi
Điều này khiến cho Kiều Trì cảm giác như trên người có dòng điện cao thể chạy qua, cả người rợn hết tóc gáy lên.
“Chụp mấy cái đó ở bệnh viện, cậu cho rằng làm nhiều sẽ tốt sao? Cái đó cũng có phóng xạ. Không phải chuyện gì lớn thì tốt nhất không nên làm!” Nuốt một ngụm nước bọt, Kiều Trì nói. Lúc này nếu như không có nói hùng hồn một chút, thì sẽ nhanh chóng bị Kiều Trác Phàm phát hiện ra.
“Chuyện đó... Vậy được rồi!”
Nhìn thấy Kiều Trì khẳng định chắc chắn như vậy, Kiều Trác Phàm cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Die~nn ddan leê Quy ido nn.
Cũng không phải anh thực sự tin tưởng Kiều Trì một trăm phần trăm, mà là chỉ cần là chuyện có hại cho Tiếu Bảo Bối, dù chỉ một chút anh cũng không muốn đi làm mà thôi.
Mà nghe thấy Kiều Trác Phàm hứa là không cần phải đi bệnh viện, cuối cùng Tiếu Bảo Bối cũng thở ra một hơi. Suy nghĩ một chút, cô liền muốn ngồi dậy khỏi giường.
Cô chỉ cảm thấy, trên đầu bị u lên một cục mà thôi, cũng không có gì to tát lắm.
Mới trước đây sau khi mẹ cô rời khỏi, cô trở thành đứa nhỏ không có người trông giữ. Khi đó trên người của cô liên tục có những vết thương lớn vết thương nhỏ, sưng to giống như ngày hôm nay cũng có không ít. Nhưng mà khi đó cô cũng không có yếu ớt như vậy, phải nằm yên trên giường hơn nữa còn mời bác sĩ tới.
Nhưng mà cô mới nhúc nhích người muốn ngồi dậy, thì Kiều Trác Phàm lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-bat-ngo-doat-duoc-co-vo-nghich-ngom/2266035/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.