Editor: Táo đỏ phố núi
Nhưng mà cô không có kinh nghiệm đối nghịch với nhiều người như vậy, cô hoảng hốt và bắt đầu có chút run rẩy, hốc mắt cũng lấp đầy nước mắt trong suốt.
“Tiếu Bảo Bối, chuyện cho tới bây giờ rồi cô còn muốn chối cãi?” Phạm Manh Manh hét lên.
“Đúng vậy, chứng cớ đã bày ở trước mặt, tại sao người này còn...”
Những người ở sau lưng cũng bắt đầu bàn luận.
Đột nhiên Tiếu Bảo Bối muốn gạt tay của Kiều Trác Phàm ra, muốn đem cái máy tính chết tiệt kia ném đi, xem nó còn có thể hiện lên những hình ảnh đó nữa không. dfien ddn lie qiu doon
Nhưng mà lúc Tiếu Bảo Bối tức giận muốn vội vàng xông tới, thì tay của cô lại bị Kiều Trác Phàm nắm chặt lấy.
“Kiều Trác Phàm, anh làm cái gì vậy?”
“Mau buông tay ra! Hình ảnh trên máy tính kia không phải là em, anh mau thả tay em ra!”
Tiếu Bảo Bối lúc này giống như là một con thú bị nhốt. Cô dùng hết sức lực muốn tránh thoát ra khỏi Kiều Trác Phàm, để đập hỏng cái máy tính kia.
Nhưng mà sức lực trên tay của Kiều Trác Phàm cũng tăng lên.
Lúc này anh đã xiết trên cổ tay của cô một vết đỏ.
Nhưng mà anh hoàn toàn không để ý.
“Tiếu Bảo Bối, em tỉnh táo lại cho anh!” Anh giận dữ mắng cô.
Tất nhiên anh hiểu được lúc này cô đang bối rối và bất lực.
Nhưng mà nếu như lúc này cô không tỉnh táo lại, thì bọn họ sẽ xử lý kẻ địch như thế nào?
“Kiều Trác Phàm, anh bảo em tỉnh táo như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-bat-ngo-doat-duoc-co-vo-nghich-ngom/2266046/chuong-124-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.