Editor: Mèo (meoancamam)
Bởi vì chính Tiếu Bảo Bối cũng nhận ra, dường như Kiều Trác Phàm đối xử với người khác cũng không hề khoan dung như đối với cô.
Mà dần dần ở cùng Kiều Trác Phàm thì Tiếu Bảo Bối cũng mò mẫm ra được phương pháp đối phó với người đàn ông này rồi.
Nếu như dáng vẻ buồn bực bây giờ của anh, cách đối phó anh tốt nhất chính là nhét thẳng một miếng bánh ngọt vào miệng anh là được.
Nghĩ vậy, Tiếu Bảo Bối cũng trực tiếp làm như vậy.
Mà Kiều Trác Phàm bị cô nhét đầy miệng bánh ngọt, cả mặt đều là bất đắc dĩ. Được rồi, anh thật không thích mấy thứ bơ sữa này, nhưng vì đó là Tiếu Bảo Bối đút cho anh nên anh cũng chỉ có thể đành chịu mà chấp nhận thôi.
"Kiều Trác Phàm, ăn ngon nhỉ!" Sau khi Tiếu Bảo Bối đút cho anh một miếng, cô còn không quen hỏi.
Bánh ngọt nhà này làm có thể khiến Tiếu Bảo Bối thích như vậy đương nhiên có nguyên do của nó.
Bánh bông lan mềm mịn, bên trong rưới đầy sốt hoa quả thơm ngon, ăn ngọt mà không ngấy. Cho nên thứ này cũng ở trong phạm vi chấp nhận được của Kiều Trác Phàm. Nhưng nhìn cái bánh ngọt bị Tiếu Bảo Bối biến thành cái đức hạnh "gồ ghề" thế kia, Kiều Trác Phàm liền nhăn mày thành một hàng.
"Em không thể lấy bánh theo một chiều sao?" Thân là một người bị bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD),mỗi lần như vậy Kiều Trác Phàm đều sẽ vì chuyện này nói Tiếu Bảo Bối một hai câu.
Lúc đầu Tiếu Bảo Bối còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-bat-ngo-doat-duoc-co-vo-nghich-ngom/2266219/chuong-172-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.