Tần Tử Lam như bị sét đánh, toàn thân cô run lên.
Cổ họng sởn gai ốc, không thể nuốt cũng không thể nôn ra, một ngụm máu mắc kẹt ở trong cổ họng.Trong phòng xử án, toàn bộ khán phòng chật ních người.
Những người họ hàng trước đây ít gặp mặt, vậy mà hôm nay lại đến đông đủ, trên mặt họ lộ ra đủ loại biểu cảm.
Tần Tử Lam vội vàng liếc mắt nhìn, chỉ cảm thấy đầy chế giễu.Tần Chính Huy ngồi ở phía trước nhìn thấy Tần Tử Lam đi vào, ánh mắt của anh ta trở nên hung tợn mang theo bản hận dữ dội, anh ta đứng dậy, chạy tới rồi giơ tay cho Tần Tử Lam một cái tát.Cái tát này anh ta đã dùng hết sức làm Tần Tử Lam lệch đầu qua một bên, bên tai phải ong ong lên một tiếng, đầu óc quay cuồng không còn biết mình đã bay đi đâu.“Tần Tử Lam, bốn ngày nay mày đã đi đâu? Bây giờ mày vẫn còn mặt mũi đến đây à? Chính mày đã hại bố, mày hại chết mẹ còn chưa đủ, bây giờ mày còn muốn hại chết bố nữa sao?”Một cái tát của anh ta đánh tới, hàng chục cặp mắt nhìn chằm chằm vào Tần Tử Lam khiến cô không còn nơi nào để trốn.Tần Tử Lam cảm thấy những ánh mắt nhìn cô giống như những con dao xé da thịt cô.Hai mắt Tần Chính Huy đỏ bừng, vẻ mặt dữ tợn hét lớn: “Đồ đê tiện, cái đồ của nợ, mày chính là tại họa của gia đình này! Ngay từ đầu mẹ đã không nên sinh mày ra, cho dù sinh ra cũng nên để bố dìm chết mày đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-bi-kich/2682605/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.