Mục Lam từ phía sau Hứa Niệm An một chân nhảy ra, nhảy hai lần, ngồi bên cạnh Mục Thanh, vươn tay kéo cô bé ra khỏi vòng tay của Úc Tĩnh, mỉm cười, "Thanh Thanh, con xem, cô cùng dì Hứa thời điểm đi tìm con, chân đều bị thương.”
Mục Thanh liếc nhìn Mục Lam, sau đó quay sang nhìn Hứa Niệm An, người đang đứng cùng Mục Duyên Đình ở giữa sảnh, nhếch miệng nói, “Dì ấy không bị thương.”
Hứa Niệm An dở khóc dở cười, hóa ra là cô bị thương, thì trong lòng đứa nhỏ này mới cảm thấy tốt hơn sao?
Khi Mục Thanh nói lời này, sắc mặt Mục Duyên Đình trầm xuống, lạnh lùng quét qua những người xung quanh đang xem náo nhiệt, lạnh lùng nói, "Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tìm Thanh Thanh đêm nay, nhưng bây giờ chúng tôi đã tìm được rồi, Thanh Thanh cần phải nghỉ ngơi, mọi người hãy về đi.”
Mặc dù giọng nói của Mục Duyên Đình trong trẻo và nhàn nhạt, nhưng lại có một cỗ khí chất khiến người ta không thể từ chối, những người có mặt đang bận nói chuyện với Mục Lam khi nghe thấy lời này liền chào tạm biệt và ra về.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên ăn mặc trang điểm châu quang bảo khí tức giận bước vào.
Vừa đi vào, bà ta liền xông về phía Mục Thanh trên sô pha, “Ôi, tâm can bảo bối của bà nội, con bị ai bắt nạt vậy?”
Mục Lam sắc mặt cứng lại, “Bác cả, nhìn xem người nói cái gì, Mục gia trên dưới có bao nhiêu người yêu thương Thanh Thanh không phải bác không biết.
Bây giờ đứa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-cao-cap-vo-ngot-ngao-den-tan-xuong-tuy/1050095/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.