Đông Phương Mặc còn chưa kịp lên tiếng, cửa xe đã bị Nhan Như đẩy ra, cô ngồi trêи ghế lạnh lùng nhìn Đông Phương Mặc, sau đó nhàn nhạt nói: "Đông Phương Mặc, xin lỗi, tôi tên là Nhan Như, tôi không nhớ tôi từng là vợ của anh khi nào, vậy nên"
"Nhan Như chỉ là tên giả của em," Đông Phương Mặc nhanh chóng cắt đứt lời của Nhan Như, sau đó khó chịu gầm gừ: "Sáng mai tôi có thể khôi phục thân phận em."
“Cho dù lấy lại được thân phận, tôi cũng là Tịch Mộ Tuyết.” Có lẽ bởi vì có sự xuất hiện của Đạo Kỳ Huyền, nên Nhan Như không sợ anh, cô lạnh lùng tiếp tục nói: “Xin lỗi, Đông Phương thiếu gia, Tịch Mộ Tuyết đã từng là nhị thiếu phu nhân của Đông Phương gia, có nghĩa là tôi từng gả cho Đông Phương Vũ, nhưng tôi chưa từng gả cho Đông Phương Mặc, vậy nên, tôi không phải vợ của anh."
Nghe Nhan Như nói mà Đông Phương Mặc tức muốn hộc máu, vừa định nói lại thì Tiểu Mao Vũ đang ngủ trong vòng tay của Nhan Như cũng tỉnh dậy, bé liếc nhìn Đông Phương Mặc rồi lanh lảnh nói: "Chú cũng không phải là ba của con, ba con là Đạo Kỳ Huyền, chủ chỉ là một kẻ nói dối."
Lúc này, Đông Phương Mặc thật muốn ngất đi, vợ con anh thậm chí còn không thừa nhận họ có quan hệ gì đến anh, mỗi người đều muốn phản bội lại anh.
Anh lạnh lùng nói: "Đừng nói nhảm, ngày mai ta sẽ có người tới làm xét nghiệm ADN, nhìn thoáng qua thì đã biết con là con gái của ta, con không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/176790/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.