Ngay sau khi Vũ Vũ vừa nói xong câu này, Đông Phương Mặc đã cướp điện thoại nói với người phụ nữ qua điện thoại: "Nhan Như, tôi nghĩ em biết mình phải làm gì".
“Đông Phương Mặc, anh muốn gì?” Giọng nói của Nhan Như cuồng loạn trêи điện thoại.
“Em không biết tôi muốn cái gì?” Khóe miệng Đông Phương Mặc hiện ra một tia giễu cợt, lập tức cúp điện thoại.
Tiêu Mao Vũ trợn mắt ngoác mồm nhìn Đông Phương Mặc, đôi tay nhỏ chống eo, vẻ mặt tức giận quát: "Đồ ác ma, chú lợi dụng con tống tiền mẹ sao?"
Đông Phương Mặc nhún vai, không hề có ý định giấu giếm câu hỏi của Tiểu Mao Vũ, chỉ nhàn nhạt hỏi khi bước ra khỏi cửa: "Con có đói không? Nếu đói thì xuống ăn cơm với chú"
"Con..."
Tiểu Lông vốn dĩ muốn nói mình không đói, nhưng từ trong bụng lại phát ra tiếng thủ thỉ, thanh âm không nhỏ, chính mình cũng đã nghe thấy, rõ ràng là Đông Phương Mặc cũng đã nghe thấy.
Cô bé tức giận đi về phía cửa, nghĩ mình nên ăn thật nhiều, sau đó sẽ lén bỏ trốn khỏi tên ác ma này.
Vừa rồi gọi cho mẹ, chú ấy đã nói với mẹ, "Tôi nghĩ em biết phải làm gì". Từ những lời này, cô bé có thể thấy ác ma đã lợi dụng bé để ép mẹ làm chuyện mà mẹ không muốn làm.
Cô bé phải chạy trốn, cô bé không được trở thành công cụ cho ác ma tống tiền mẹ, không được để mẹ làm những chuyện mà không muốn làm.
Đông Phương Mặc không biết những suy tính này của Tiểu Mao Vũ, một là anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/176827/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.