"Được ạ, con nhất định sẽ mua cây lớn nhất ngọt nhất cho bà cố", Tiểu Mao Vũ dõng dạc đáp rồi nắm tay Nhan Như: "Mẹ, chúng ta đi mua kẹo kéo đi.
"Nhan Như gật đầu rồi nhẹ nhàng nói với Đông Phương Vân Hà cô ra ngoài với Tiểu Mao Vũ, cô sẽ để bà từ từ thưởng thức căn phòng riêng này, hai mẹ con cô sẽ quay lại khi họ đã mua được kẹo kéo.
Bước ra khỏi phòng riêng 199, vừa rẽ vào một góc, Tiểu Mao Vũ lập tức nắm tay Nhan Như chạy về phía lối thoát hiểm bên cạnh, vừa chạy vừa khẽ thì thầm: "Mẹ ơi, đây là cơ hội tốt nhất để trốn thoát, chúng ta mau chạy đi, bà Đông Phương này, hẳn là có nằm mơ cũng không biết chúng ta không tình nguyện sống ở Nhất Thốn Mặc.
"Nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Mao Vũ, Nhan Như lại không khỏi bật cười, nói nhỏ với bé: "Vũ Vũ, đi xuống cầu thang đi, đừng vội như vậy, hôm nay chúng ta ra ngoài với bà cố nên không có ai theo dõi, chỉ cần không có ai theo dõi, thì chúng ta có thể lặng lẽ chạy thoát.
"Nhan Như nghĩ theo chiều hướng này, ngay cả khi cô không thể trốn trở về Incheon, Hàn Quốc bằng giấy tờ tùy thân của Tịch Môn Như, thì ít nhất cô cũng có thể trốn đến một thành phố khác ở Trung Quốc rồi cô và Tiểu Mao Vũ có thể mai danh ẩn tích sống ở thành phố đó, sau đó từ từ tìm cơ hội liên lạc với Đạo Kỳ Huyền.
Thang máy ở các câu lạc bộ cao cấp đều rất sang trọng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/2457023/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.