Đúng là ở Hàn Quốc, khi chiếc xe dừng trước một ngôi nhà, Mộ Như thấy rõ chữ trước cửa nhà đều bằng tiếng Hàn.
Cô không quen với Hangul*, nhưng cô biết sơ qua chữ, chẳng hạn như Jin, Li, God, ... Cô nhìn vào biển chữ của ngôi nhà có chữ "Park" được viết trêи đó, cô liền biết gia đình này có lẽ là họ Park.
* Bảng chữ cái Hàn Quốc
"Tên tôi là Park Jisun," cô gái giới thiệu với cô khi cô ấy mở cửa, sau đó chỉ một ngón tay vào người đàn ông đẹp trai bên cạnh cô: "Anh ấy là anh trai của tôi, Park Yongjun."
Mộ Như lịch sự gật đầu với Park Yongjun, sau đó nhỏ giọng hét lên: "Mr. Park."
"Chúng tôi không quen người khác gọi chúng tôi là Mr. Park", Park Jisun nhàn nhạt nhắc nhở Mộ Như, rồi sửa lại cho cô: "Sau này cô cứ gọi anh trai tôi là Yongjun, đây là cái tên mà người Hàn Quốc quen gọi."
"Ồ, được rồi, Yongjun," Mộ Như vội vàng trả lời, rồi vội vàng hỏi: "Hai người làm thế nào để đưa tôi đến Hàn Quốc? Tôi hình như không có visa đến Hàn Quốc?"
Park Yongjun lạnh lùng liếc cô một cái, không chịu trả lời câu hỏi của cô, thấy Park Jisun dùng chìa khóa mở cửa, anh ta lập tức dùng ngón tay ra hiệu cho cô mau vào.
Mộ Như nhanh chóng cởi giày giống như Park Jisun đã làm, tất nhiên, cô tìm thấy đôi giày này trêи đảo, trong căn phòng đã nhốt cô, cô không biết nó có phải là của Tịch Mộ Tuyết hay không.
Mang dép Park Jisun đưa cho cô, Park Yongjun lại ném
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/2457142/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.