Vì vậy cô không lo lắng sẽ không có ai đến cứu, trong lòng cũng không hề hoảng sợ, điều này rất khác với Khuông Doanh Doanh, người đang vật lộn và rêи rỉ xung quanh cô.
Mặc dù đầu bị che, tay chân bị trói, nhưng Mộ Như vẫn cảm nhận rõ ràng có xe chạy rất nhanh, đánh giá cảm giác gập ghềnh của xe, có lẽ đã ra khỏi đường cao tốc, cô có cảm giác như đang đi trêи đường quốc lộ, tỉnh lộ, đường làng quê, thậm chí cả đường núi như chân núi và chân đồi.
Khoảng ba hoặc bốn giờ sau, chiếc xe vượt qua những ngọn núi và rặng núi cuối cùng cũng dừng lại, sau đó cửa xe mở ra, Mộ Như bị buộc kéo ra khỏi xe, rồi bị đẩy đi thêm nửa giờ nữa, cuối cùng cũng dừng lại, như thể đã đến nơi.
Túi vải đen trêи đầu được cởi ra, Mộ Nhue chớp chớp mắt hai cái mới nhìn rõ hoàn cảnh trước mặt.
Môi trường ở đây khá tốt, khiến cô hơi ngạc nhiên, không có cảm giác bẩn thỉu nh khi bị bắt cóc trong phim trêи TV, thậm chí căn phòng rất rộng, giống như một hội trường ba trăm mét, rèm cửa dày và sáng sủa, ánh sáng làm cho nơi này có một chút sang trọng.
Phong cách trang trí trong phòng, sàn lát đá hoa cương, nội thất hàng hiệu hàng đầu, khiến người ta lầm tưởng đang bước vào sảnh tiệc của một khách sạn cao cấp.
Mái nhà cao ba tầng, một ngọn đèn lớn ở giữa chiếu xuống tạo cho không gian một cảm giác đặc biệt, đứng trong một ngôi nhà như vậy khiến người ta cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/2457192/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.