“Ngớ ngẩn cái gì?” Đông Phương Mặc thấy người phụ nữ trong tay anh tỉnh dậy liền sững sờ nhìn anh, vẻ mặt giống như một đứa ngốc, may mà cô không chảy nước miếng.
Mộ Như bị câu hỏi của anh làm cho sực tỉnh, cô nhận ra mình đang nép vào trong vòng tay anh như một con gấu túi, điều chết tiệt nhất là cô lại...
Cô lại khỏa thân, Chúa ơi, cô có xui quá không? Cô và Đông Phương Mặc?
Cô đã.......
Nghĩ đến đây, Mộ Như liền nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của anh, rồi kéo chăn bông quấn lấy người vì sợ lộ ra dù là một kẽ hở nhỏ.
Nhìn thấy hành động của cô, Đông Phương Mặc chỉ thấy buồn cười, không khỏi mỉa mai nói: "Đêm qua em ở trong vòng tay tôi, tôi vừa nhìn vừa sờ soạng, hành động bây giờ không phải là em đang tự lừa dối mình sao?"
Mộ Như hung hăng trừng mắt nhìn anh, sau đó quay đầu sang một bên mặc kệ anh, tóm lại anh là BT, cô không có gì để nói với BT.
Đông Phương Mặc thấy cô mặc kệ anh, anh còn nhiều chuyện muốn nói, chưa kể bây giờ đã là buổi trưa, để không quấy rầy giấc ngủ của người phụ nữ này, anh đã trì hoãn rất nhiều công việc.
Anh mặc lại quần áo, xoay người bước nhanh ra khỏi cửa, đối với người phụ nữ trêи giường, anh không còn thời gian và tâm trạng để dỗ dành cô.
Khi thấy Đông Phương Mặc rời đi, Mộ Như mới từ từ đứng dậy, hành động giết chồng của cô đêm qua đã thất bại, cô không những không giết được Đông Phương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/2457283/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.