Cảm giác duy nhất chính là anh đang sỉ nhục cô, mạnh mẽ nhục nhã cô, cô chật vật giãy dụa, muốn thoát ra khỏi sự giam cầm của anh, muốn thoát ra khỏi môi của anh.
Những những ý muốn này của cô chẳng có ích lợi gì cả, sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ, hai tay cùng hai chân của Đông Phương Vũ kẹp chặt cơ thể cô như hai chiếc kẹp sắt, thậm chí tay cô còn bị một tay anh nắm chắc...
Trong miệng của Mộ Như, chiếc lưỡi thô ráp của Đông Phương Vũ đã nhẹ nhàng gõ vào vỏ ngọc trai của cô, một mùi rượu vang đỏ nồng nặc bốc lên, cuối cùng Mộ Như cũng biết anh đã uống rượu nên nhìn anh lúc này phát điên như một người say rượu, cô đoán tối nay anh đã uống rất nhiều.
Đông Phương Vũ không biết mình có phải thật sự đã uống quá nhiều hay không, nhưng vào lúc này nụ hôn của anh vừa độc đoán vừa mãnh liệt, đè Mộ Như lên thân xe Mercedes-Benz của anh, chiếc lưỡi thô ráp của anh bắt lấy lưỡi của Mộ Như, ʍút̼ dữ dội, điên cuồng càn quét từng tấc lãnh thổ trong miệng cô.
Đông Phương Vũ tham lam nuốt vào miệng chất dịch cơ thể thơm phức và hơi có mùi cà phê của Mộ Như, chất dịch trong cơ thể giống như suối nguồn đã mất từ
lâu trong sa mạc để nuôi dưỡng tim và phổi của anh, một cảm giác mà anh chưa từng cảm nhận được bao quanh trái tim anh.
Tại thời điểm này, anh đã quên thân phận của mình, anh chỉ muốn làm nhục cô, anh đã quên cơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/2457326/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.