Vì vậy, cô nhàn nhạt nói: “Thực xin lỗi Nhị thiếu phu nhân, tôi không thể đi được nữa. Ngôi chùa Hoằng Pháp này cao quá, trêи sườn núi, nếu không tôi cùng cô ở đây nghỉ ngơi một lát, để dì Mai và Nhị thiếu gia lên thắp hương cầu phúc, chúng ta ở đây chờ bọn họ, cô thấy có được không? “
Tịch Mộ Tuyết sửng sốt sau khi nghe được lời nói của Mộ Như, sau đó cô ta hung hăng trừng mắt nhìn cô, tức giận hét lên:” Cô muốn nghỉ ngơi ở đây. Thế cô nghỉ một mình đi. Hôm nay tôi đến chùa Hoằng Pháp chủ yếu để cầu phúc cho đứa con trong bụng. Nếu tôi không đi lên thì tôi cầu phúc kiểu gì?”
Tịch Mộ Tuyết vừa nguyền rủa vừa bước lên một lần nữa, có lẽ vì cô ta vội vàng đi lên vớ Đông Phương Vũ, nên lúc này tốc độ thực sự nhanh hơn một chút, tỷ lệ nghịch hoàn toàn với việc vừa rồi không thể đi được.
Sau lưng Mộ Như không khỏi mỉm cười, xem ra cô ta vẫn tốt hơn Tịch Mộ Tuyết lúc mới kết hôn, nếu còn ở nhà họ Tịch, thì Tịch Mộ Tuyết yêu cầu cô làm gì, cô đều không thể cự tuyệt.
Kết quả của việc cô cự tuyệt là cô ta sẽ phàn nàn với Tịch Viễn Trình khi cô quay về, cô ta sẽ nói cô bắt nạt cô ta, còn Tịch Viễn Trình thì chỉ tin lời nói của Tịch Mộ Tuyết nên ông ta sẽ không bao giờ nghe lời giải thích của cô.
Tịch Mộ Tuyết đi lên, tất nhiên cô cũng nhanh chóng đi theo, tuy chùa Hoằng Pháp hơi cao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/2457673/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.