Mộ Như không muốn ở quá gần Đông Phương Vũ, vì vậy khi lên xe cô đã chủ động ngồi ở phía sau, nghĩ cách xa anh ta một chút như thế này, không nhìn cũng không thấy đở phải lo ngại.
Đông Phương Vũ nhìn cô ở ghế sau qua gương chiếu hậu, cười tủm tỉm hỏi: “Tôi đáng sợ như vậy sao? Cô còn không dám ngồi ở ghế phụ?”
Mộ Như hung hăng nhìn chằm chằm anh qua kính chiếu hậu, sau đó hừ nói: “Còn không mau lái xe đi, còn không thấy dì Mai cùng phu nhân của anh đã chạy ra khỏi “Nhất Thốn Mặc” rồi sao.”
“Chị dâu, sao chị hung dữ vậy?” Đông Phương Vũ vừa tức giận hỏi vừa khởi động xe, sau đó đạp ga, xe lao nhanh ra khỏi “Nhất Thốn Mặc”.
Mộ Như hơi sửng sốt khi nghe Đông Phương Vũ nói, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không thèm để ý tới anh ta, cô hung dữ sao? Không, coi chỉ không muốn gặp anh ta.
Đông Phương Vũ thấy Mộ Như không nói gì nữa, hiển nhiên là không muốn để ý tới anh, không khỏi sửng sốt, hiện tại cô ghét anh đến vậy sao? Cô luôn tránh mặt anh khi cô rảnh rỗi, nhưng hôm nay ngồi trêи xe cô lại trón ra ghế sau.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh không khỏi dâng lên cảm giác khó chịu, phụ nữ bên ngoài nhìn thấy anh đều vây lấy anh như ruồi, còn người phụ nữ này thì tốt rồi, nhìn thấy anh giống như nhìn thấy đồ hôi thối mà trốn đi xa.
Có lẽ đây là vấn đề chung của đàn ông, đàn ông nào cũng thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/2457678/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.