“Lục Hoan, đây không phải là việc em nên hỏi.” Sắc mặt Lý Thế Nhiên ngày càng u ám.
“Em chỉ muốn biết, em có chỗ nào không bằng Hứa Như chứ, tại sao anh lại không thể nhìn về phía em…lại không thể thích em?” giọng nói của Lục Hoan trở nên nức nở.
Lý Thế Nhiên nhíu ấn đường lại, sự mất kiên nhẫn hiện lên trong đáy mắt, anh đứng lên: “Bởi vì em không phải là Hứa Như.”
Lời nói của anh lạnh lùng lại vô tình.
Hứa Như!
Cái Tên này hoàn toàn khắc sâu vào trong tim Lục Hoan.
Tối nay, Lý Thế Nhiên nghỉ ngơi ở căn nhà cũ, ngày mai, sau khi tiễn Lục Hoan rời khỏi thì anh cũng sẽ lên máy bay quay về thành phố B.
Màn đêm dần bao trùm, cả khoảng trời được nhuộm lên bởi những đám mây đỏ rực.
Khi Hứa Như và Lưu Thanh đến nhà hàng Lâm Hải, người phụ trách công ty hợp tác cũng đã đến rồi.
Đối phương là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, trang điểm tỷ mỷ thanh lịch, vừa nhìn đã biết là người xuất thân từ nhà giàu, quần áo trên người cũng đều là của các nhãn hiệu xa hoa nổi tiếng.
Lưu Thanh và Hứa Như trao đổi danh thiếp với cô ấy, đối phương kiêu ngạo nhìn qua, trên mặt vô cùng lãnh đạm.
“Cô Lâm, cô đã xem qua tài liệu chúng tôi gửi cho cô rồi chứ?” Lưu Thanh hỏi.
Lâm Na khẽ cau mày: “Xem rồi, có điều hai người đợi chút đã, tôi còn một người bạn nữa sẽ đến.”
Vừa dứt lời, một bóng hình quen thuộc bước từ cửa vào, Tần Nhi mặc một bộ âu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-dinh-cap/544321/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.