Chiều tối, mưa bụi bay bay.
Hứa Như rời khỏi Dược Phẩm Thiên Nhất, một chiếc Cayenne màu đen im lìm dừng ở cửa.
Trong màn mưa bụi mịt mù, người đàn ông áo trắng quần đen cầm chiếc ô đen, trong ánh sáng mờ mịt, đường nét quá mức hoàn mỹ của anh vẫn sâu thẳm và rõ ràng.
Hứa Như nhất thời sững sờ, đôi giày da của Lý Thế Nhiên đã ướt sũng, rõ ràng anh đã đứng được một lúc..
“Anh tới từ lúc nào?” Hứa Như chạy tới, chủ động ôm lấy anh.
Nét mặt của Lý Thế Nhiên ấm áp lên, ngón tay dài mảnh khảnh dịu dàng vén mái tóc dài của cô vén lên sau tai, lộ ra đường nét thanh tú và quyến rũ.
“Chưa được bao lâu, đang định gọi điện thoại cho em.”
“Anh bảo tài xế đến đón em là được mà.” Hứa Như nhỏ giọng nói.
Cô biết rằng Lý Thế Nhiên bình thường cũng rất bận rộn, trước đây hầu như lúc nào tài xế cũng đến đón cô, nhưng đã rất lâu rồi anh không còn bảo tài xế đến đón cô nữa.
“Trời mưa, anh không yên tâm.” Lý Thế Nhiên vuốt ve mái tóc dài của cô, nhìn xuống rồi hôn lên đôi môi anh đào của cô.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, không giống như vẻ kiêu ngạo thường ngày, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng sự dịu dàng của Lý Thế Nhiên.
Người đàn ông này, đôi khi quá mạnh mẽ, đôi khi lại quá dịu dàng khiến cô chìm đắm …
“Ngày mai em phải đi công tác.” Trong xe, Hứa Như dựa vào vai người đàn ông.
“Gần đây hay phải đi công tác vậy.” Lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-dinh-cap/544362/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.