“Tổng Giám đốc Lê.” Hứa Như từ đầu tới cuối vẫn luôn lễ phép.
Ít nhất hiện tại, Lê Nhan Vinh là cấp trên của cô.
“Ừm, lấy bữa sáng cho tôi.” Lê Nhan Vinh lười biếng dựa vào thành ghế, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn.
Hứa Như đi lấy, chỉ là vừa đứng lên bị Lý Thế Nhiên nắm chặt tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hứa Như : “Ngổi xuống.”
Hứa Như nhíu nhíu mày, nghe được giọng nói của Lý Thế Nhiên vang lên: “Nhan Vinh, có chút tự nhận thức đi, đừng làm bóng đèn như thế.”
“Tự nhận thức là cái gì? Tôi không có.” Lê Nhan Vinh da mặt rất dày đáp lại.
Lý Thế Nhiên ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo, giữ Hứa Như ngồi xuống.
“Hứa Như, cô phải cấp dưới của tôi không?” Lê Nhan Vinh nhìn về phía Hứa Như .
Hứa Như gật gật đầu.
“Cô giúp tôi chút chuyện cũng không có gì quá đáng chứ hả?”
“Đúng vậy.”Hứa Như nhíu nhíu mày.
Cô nhận ra được Lý Thế Nhiên bắn ra ánh nhìn lạnh lẽo.
Nhưng đây chính là tình hình thực tế!
“Cô nghe tôi, hay là Lý Thế Nhiên ?” Lê Nhan Vinh dựa vào thành ghế, hỏi tiếp.
Hứa Như bị kẹt hai bên, nửa ngày mới hỏi: “Còn phải xem là việc công hay là việc tư.”
“Công và tư đều là tôi làm chủ, Nhan Vinh, an phận một chút cho tôi.” Lý Thế Nhiên tuy là quát lớn, nhưng cuối cùng vẫn là không có sinh khí.
Hai người là anh em, sẽ không thật sự tức giận.
Lê Nhan Vinh cười cười, duỗi lưng một cái đứng lên: “Được rồi được rồi, tôi vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-dinh-cap/544432/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.