Gia đình nhỏ dạo bước trên bờ biển thơ mộng.
Nó sẽ là một hình ảnh đẹp và đánh ao ước của rất nhiều người, chỉ tiếc là nó không phải là hình ảnh mà Thẩm Như cô mong muốn.
Cô muốn anh nắm tay cô, muốn anh thủ thỉ những lời sến súa nhưng ngọt ngào.
Muốn anh gọi hai tiếng “vợ ơi”, muốn anh bên cạnh yêu thương, che chở, gánh vác hết những việc mệt nhọc.
-Hình như cô không được vui?
Tiếng nói trầm ấm quen thuộc vang lên nhưng lại mang theo ngữ điệu xa cách.
Thẩm Như đau lòng ngước mắt nhìn anh, khẽ cười rồi lại lắc đầu.
-Tôi không buồn, tôi đang rất vui.
-Vui ư?
-Ừm.
Thẩm Như gật đầu tiếp tục bước tiếp.
Có thể số phận không yêu thương khiến cho cả hai xa cách nhau chừng ấy năm nhưng gặp lại được anh chính là họ chưa hết duyên nợ.
Thẩm Như tự nhủ với lòng, cô phải đưa anh về bằng mọi giá.
-Tiểu Bảo Bảo chắc đói rồi, tôi xin phép về trước.
Hạo Thiên gật đầu đặt Bảo Bảo xuống, còn vui vẻ tạm biệt hai mẹ con.
Thẩm Như đau lòng đến mức chỉ muốn đưa tay bóp nát ngực trái của mình.
Bảo Bảo ngoan ngoãn tạm biệt anh, nhóc hiểu chuyện nên chủ động nắm tay mẹ rời đi.
Nói là trở về trọ nhưng cô cùng Bảo Bảo đã đi dạo thêm một vòng để khuây khoả nỗi lòng rồi mới về.
Trở về trọ, cô ngạc nhiên khi anh cũng ở đây.
Chưa kịp hỏi câu gì thì Liễu Thanh từ đâu chạy tới nhõng nhẽo bên tay anh.
-Anh đi đâu nãy giờ vậy? Biết em nhớ anh lắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-gia-tinh-yeu-that/1710450/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.