Thẩm Như bị anh bế trên tay, cô xấu hổ vùi mặt sâu vào lồ ng ngực rắn chắc.
Hạo Thiên có chút buồn cười nhưng rồi cũng nhanh chóng đưa cô lên phòng.
-Em giấu mặt như vậy thì ai biết em là phu nhân của anh hả?
-Nhưng em xấu hổ lắm, không quen.
Anh thả em xuống để em tự đi được không?
-Yên lặng một chút!
Hạo Thiên nhếch nhẹ môi, đợi khi thang máy mở cửa liền bước ra.
Bất ngờ lại bắt gặp Ái Ái.
Ả ta ngơ ngác nhìn Thẩm Như trên tay anh.
-Chủ tịch, sao anh lại bế cô ta vậy?
-Cô có quyền cấm tôi bế vợ mình sao? Hay tôi cần hỏi ý kiến của cô về việc này?
-Vợ… cô ta là vợ chủ tịch á? A không… phu nhân… phu nhân… tôi…
-15 phút nữa, tôi muốn nhận đơn xin nghỉ việc từ cô.
Không đúng thời hạn lập tức sa thải!
-Chủ tịch… chủ tịch… cái đó… phu nhân nghe tôi giải thích đã… không phải như vậy đâu ạ…
Thẩm Như thấy có chút thương tình nhưng bản thân lại dặn lòng phải cứng rắn.
Cô mềm lòng chính là đang gây khó dễ cho công việc của anh.
Hạo Thiên mặt lạnh bước ngang qua ả không cần nghe lời giải thích, tiến vào phòng mình.
Đặt cô xuống sofa, giờ phút này mới có thể tỉ mỉ coi lại vết thương.
Đôi mắt vừa thương vừa xót ngước lên nhìn cô, trong mắt đã lưng tròng vài giọt nước mắt.
-Đau không?
-Không đau, chỉ là chút vết thương nhỏ.
Anh thở dài ngồi lên sofa, ánh mắt ấm áp xoáy sâu vào mắt cô.
Thẩm Như khẽ cười nghiêng đầu, xem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-gia-tinh-yeu-that/1710467/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.