" Đội trưởng, đã tìm thấy Lam Nhược Vũ "
Tên cấp dưới từ đâu lôi Nhược Vũ ra, kéo cô bước xuống cầu thang mà không để ý cơ thể cô run lên.
" Nhược Vũ "
William hét lên , gương mặt đầy lo lắng mà nhìn cô đang bị kéo xuống.
" William, William cứu tôi.
Làm ơn cứu tôi "
Nhược Vũ sợ hãi mà gọi tên anh cầu cứu, nước mắt rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp.
Lộ Lục Quân mím môi nhìn cô gọi tên người đàn ông khác trong lòng đầy tức giận ! Cô vậy mà dám gọi tên người đàn ông khác trước mặt hắn ?
Tên cấp dưới đưa cô đến trước mặt Lộ Lục Quân, hắn đưa tay nâng cầm cô lên mà quan sát.
Đôi mắt vô hồn như về khoảng không vô định , không còn long lanh, xinh đẹp như trước.
" Lam Nhược Vũ nhìn tôi ! "
Cô vẫn im lặng không đáp , mắt vẫn nhìn về khoảng không kia
" Lam Nhược Vũ ! "
" Lộ Lục Quân anh quên rồi sao ? Tôi đã hiến mắt cho người anh yêu rồi ! Tôi bây giờ là một con mù thì làm sao có thể nhìn anh ? "
Cô cười chế giễu nói với hắn , lòng đau đến tâm can.
Phải ! Hắn quên mất là cô bây giờ không thể thấy được hắn, không thể nhìn hắn.
Hắn quên mất.
" Lộ Lục Quân, tôi cảnh cáo anh.
Mau thả Nhược Vũ ra ! Cô ấy không muốn về bên anh "
Lộ Lục Quân cười , nụ cười đầy sự nguy hiểm cùng chế giễu
" Ai nói cô ấy không muốn về tôi ?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-khong-tron-ven/946918/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.