Hơi thở nóng bỏng của cô gái xinh đẹp không ngừng dâng lên trong xe, khiến Tiểu Chấn không khỏi đỏ mặt, cố gắng trấn tỉnh tinh thần, nhéo vào bắp đùi mình một cái thật mạnh, có chút cảm giác khóc không ra nước mắt, thật quá đáng, có cần phải giày vò người khác như thế không chứ? Trong lòng cực kỳ oán hận, nhưng vẫn phải tập trung hết sức lái xe.
Lúc này, xe đã ra khỏi trung tâm thành phố, chạy về hướng ngoại ô, cửa sổ đã bị mở ra, một làn gió lạnh nhẹ thổi vào xe, nhưng cũng không thể khiến Phục Linh tỉnh táo lại chút nào, đôi tay chốc chốc lại sờ loạng.
Tiểu Chấn thật vất vả tập trung lái xe, trong lòng không ngừng tự nhủ mình không nhìn thấy cũng không nghe thấy, bất chợt lại bị lời của Đồng thiếu gia làm cho kinh hãi.
“Đổi đường khác, đi khách sạn Hoàng Thiên”.
Đây có phải là thủ trưởng đã động tâm rồi không? Muốn phá thân sao?
Mặc dù còn nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn vội vàng rẽ sang đường khác, Đồng thiếu gia mà tức giận hắn không thể gánh nổi.
Lúc này ở ghế sau xe, đôi nam nữ đã hoàn toàn mất khống chế.
“Hưm”, hít một hơi thật sâu, trên gương mặt Đồng thiếu gia đã nổi gân xanh, báo hiệu mức độ chịu đựng đã đi đến giới hạn.
“Tiểu Chấn”
“Dạ”, Tiểu Chấn sửng sốt
“Nhanh chóng xuống xe, tự mình tìm xe trở về”
“Nhưng mà thủ trưởng, nơi này rất nguy hiểm”
“Im mồm, lấy đâu ra nhiều lời như vậy, mau biến đi”
Cửa xe nhanh chóng được mở ra, chân như được lắp bánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-manh-me-sep-tha-cho-toi-di/435053/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.