Phục Linh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tiếng reo reng reng vang dội như muốn trêu ngươi, bật dậy chộp lấy điện thoại di động, vừa nhấn phím nghe vừa tức giận mắng.
“Nè bộ không biết là sáng sớm quấy rối giấc ngủ của người khác sẽ làm hoóc môn mất cân đối, dẫn đến sinh hoạt vợ chồng không hài hòa, tinh thần không ổn định sao hả?”
Đầu bên kia một khoảng im lặng, sau đó truyền đến giọng nói lạnh lùng của đàn ông: “Là anh đây”.
Nghe giọng nói lạnh lùng pha lẫn chút ngang tàng kiên định của ai đó, làm cho Phục Linh ngay lập tức tỉnh táo hẳn, cô có chút không dám khẳng định nói: “Đồng Trác Khiêm”.
“Ừ, chút nữa anh đi rồi, em ở nhà đừng gây ra chuyện gì đấy”.
“Vậy khi nào anh trở về”.
“Sẽ về trước mùng tám, thế nào? Còn chưa đi đã nhớ anh rồi hả?”
“Hứ!”. Khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Anh tự đề cao bản thân quá đấy”.
“Được rồi, cúp máy đây”.
Tiếng tút tút vang lên, cho thấy đầu bên kia đã ngắt kết nối, Phục Linh đực mặt ra nhìn điện thoại, trong đầu liền suy nghĩ muốn đi gặp Phó Trường An, cô cảm thấy hơi áy náy, hôm đó cô ấy đã cứu mình, mình trở về cũng không gọi cho người ta một lần, vừa suy nghĩ liền muốn gọi điện thoại, lại không biết phải gọi số nào.
Hôm đó Trường An mới ra ngoài, cái gì cũng không có, vậy phải gọi cho ai?
Chợt hồi tưởng lại, hôm đó ở nhà hàng Trường An cùng Lục Cảnh Sinh ánh mắt không ngừng phát ra gian tình, lập tức bấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-manh-me-sep-tha-cho-toi-di/435148/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.