Dè dặt mở cửa ra, Phục Linh nhìn quanh bốn phía, tiếng hai phe giao chiến lúc này đã kéo dài đến giữa sảnh lớn, mà ở ngay đại sảnh bây giờ, mấy người kia rất quỷ quyệt vờ như đang ăn cơm, những người ở cùng tầng lầu với cô cũng chẳng thấy ai bước ra ngoài.
Cứu hay không cứu? Mạnh tiểu thư cứ phân vân mãi!
Nhìn người đàn ông là đồng bào với mình cả người đầy máu nằm đó, Phục Linh cắn răng một cái, nắm lấy người đàn ông lôi vào phòng, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Cầu mong là không bị ai nhìn thấy!
Cẩn thận đỡ người đàn ông vào phòng, Phục Linh quét mắt nhìn bốn phía, gian phòng này mặc dù trang trí giống như kiểu cổ xưa, nhưng lại không có một chỗ nào có thể giấu được một người.
Tiếng bước chân bên ngoài cửa vang lên càng lúc càng lớn, trên trán Phục Linh mồ hôi lạnh từng giọt rơi xuống, cô vô cùng sợ bị người ta phát hiện mình đã đưa người đàn ông này vào phòng.
Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, Phục Linh trầm mặc một lúc rồi lên tiếng: “Ai đó?”
“Tiểu thư, cô ổn chứ, tôi là thuộc cấp của tiểu thư Eiffel, tiểu thư Eiffel chuyển lời rằng, chút nữa mời cô xuống cùng dùng bữa”.
“Vậy sao? Vậy nhờ cô chuyển lời đến tiểu thư Eiffel, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ”.
Người bên ngoài trầm mặc một chút mới nói tiếp: “Tiểu thư, hiện tại bên ngoài có hơi lộn xộn, cô tốt nhất đừng đi ra ngoài”.
Dứt lời, tiếng bước chân đã rời đi.
Con mẹ nó, shit! Có năn nỉ bà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-manh-me-sep-tha-cho-toi-di/435164/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.