Trong một bụi cỏ phát ra âm thanh huyên náo, Tề Tiểu Chấn đen mặt bứt bứt bụi cỏ trước mặt, cái người trước giờ lúc nào cũng cười híp mắt Tề Tiểu Chấn thế nhưng giờ lại vô cùng buồn bực, ngay cả khi tìm được Đồng đại thủ trưởng cũng không thấy hắn vui mừng nở nụ cười, gương mặt thì xệ xuống.
“Xin chào thủ trưởng”. Binh sĩ đứng nghiêm kính cẩn hành lễ.
Đồng Trác Khiêm gật đầu một cái: “Nhiệm vụ đã hoàn thành chưa?”
“Đã hoàn thành”. Tề Tiểu Chấn đáp.
“Rất tốt”. Vừa dứt lời liền kéo Phục Linh bước đi nói thêm: “Mục đích lần này của bọn trùm thuốc phiện không thể nào đơn giản như thế, những chiếc phi cơ quân sự mà chúng đưa đến bộ tộc Coyah, cư nhiên chỉ là bán thành phẩm”.
Vẻ mặt Tề Tiểu Chấn vẫn khó coi như cũ hỏi một tiếng: “Thủ trưởng, sao anh biết?”
Đồng thiếu gia chỉ hừ lạnh một tiếng không nói lời nào.
Nếu như anh không biết mới là lạ, cái phi cơ đó nếu như không phải chỉ là bán thành phẩm thì giờ này anh và Phục Linh đã sớm đến thủ đô rồi, sao phải rơi xuống cái địa phương tồi tàn này chứ.
“Lập tức chuẩn bị phi cơ trực thăng đưa chúng ta trở về thủ đô, Phục Linh cần phải lập tức nhập viện điều trị”.
Mạnh tiểu thư tới giờ vẫn còn bứt rứt với cái cảm giác trống trải bên dưới, cảm giác không có mặc quần lót thật chẳng dễ chịu chút nào, tất cả mọi chuyện chẳng phải đều do cái người bên cạnh này gây ra hay sao, còn làm ra bộ mặt hết sức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-manh-me-sep-tha-cho-toi-di/435179/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.