Ngoài cửa có gió lùa vào, mái tóc Phục Linh tung bay, cô gái đối diện có mái tóc xoăn những lọn tóc như những cơn sóng lợn lờ, rất ung dung nhàn nhã.
Được rồi, những cái này nói sau, bởi vì hiện tại bây giờ có người đang dần mất đi tự tin vốn có.
“Chọn cho cô ấy vài bộ trang phục.” Đồng Trác Khiêm nói với Mạc Tiểu Kỳ.
Cô gái với khuôn mặt trăm năm không biến sắc cười nói: “Đây là…….?”
Đôi mày Đồng Trác Khiêm nhíu lại: “Mắt mọc gai hay sao nhìn mà không biết?”
Mạc Tiểu Kỳ cười nhẹ: “Mắt tôi không có mọc gai, chỉ là ngài đây không chú ý thôi.”
“Nhanh đi.” Dứt lời xoay người ngồi xuống sofa, từ đầu đến cuối đôi mắt vẫn không hề rời xa Phục Linh.
Phục Linh gượng cười đầy thiện ý với cô gái đối diện, rồi đi vào phòng thiết kế.
“Trác Khiêm ――” Giọng nói yêu kiều truyền đến, cô ta nâng đôi giày cao gót đi đến bên cạnh Đồng Trác Khiêm ngồi xuống: “Trác Khiêm, nghe nói lúc trước ông nội anh mất tích, anh không biết em lo lắng đến mức nào đâu, muốn đi tìm anh mà sợ ông nội anh không cho ――”
Nhìn mặt cô ta xem, DĐLQĐcó chút chân thành có chút giả tạo chính xác là cái người giả vờ ngu ở nhà họ Đông lần trước La Mạn Nghê.
“Uhm.” Đồng Trác Khiêm lạnh lùng ừ cho qua.
La Mạn Nghê làm sao có thể chỉ vì chút lạnh lùng này của anh mà từ bỏ, ngược lại càng đánh càng xung, cô ta nâng cái mông lên càng dựa sát vào người Đồng Trác Khiêm: “Trác Khiêm, em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-manh-me-sep-tha-cho-toi-di/435199/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.