Hoa Chân bị Lạc Lịch ôm đi, trong kế hoạch của anh là chuyển qua khách sạn Wies bên cạnh.
Tranh Tranh bị cô ôm vào trong ngực, đã ngủ thiếp đi, lông mi thật dài chạm ở trên mặt, đèn đường chiếu xuống hiện lên một bóng mờ đẹp đẽ.
Mặc dù mang theo non nớt nhưng xem ra bộ dáng anh tuấn đáng yêu, rất giống với Đồng Trác trong trí nhớ của Khiêm Phục Linh.
Trong phút chốc, đáy lòng Phục Linh như bị ghim đau.
"Cút ngay." Đột nhiên một tiếng nũng nịu, khiến Phục Linh hồi hồn lại, sau đó cô liền nhìn một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh trước mắt, mặc quần áo mát mẻ, bộ ngực lớn giống như dưa hấu, cặp chân thon dài lqd thẳng tắp, giống như tác phẩm trong tay nhà nghệ thuật, Phục Linh nhìn một chút, nhưng mà dáng vẻ này lại như là mình cản con đường của người khác.
Nhưng chỉ là cản con đường của cô ta, cũng không thể có dáng vẻ vô lễ như vậy.
Phục Linh khinh thường hừ lạnh một tiếng, không nhìn cô ta.
"Bảo cô cút ngay, cản đường tôi rồi."
"Nông trường nhà ai đóng cửa sao? Sao súc sinh đã chạy đến khắp nơi dọa người rồi hả?" Phục Linh tự nhủ, hình như là cực kỳ không thể lý giải.
Nhưng mỹ nữ không tức giận, nheo mắt lại, sau đó cổ tay của cô ta vừa động, trong nháy mắt lấy ra một khẩu súng nhỏ màu bạc từ eo thon, nhắm ngay huyệt thái dương của Phục Linh.
"Tôi không thích người khác cản đường tôi."
Trong lòng Phục Linh trầm xuống, lại cứng rắn nở nụ cười nói: "Khẩu súng của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-manh-me-sep-tha-cho-toi-di/435446/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.