“Ngăn lại!” Đồng Hoa Triệu tức giận quát, bóng lưng xinh đẹp của người phụ nữ kia vẫn hiện lên rõ ràng trong con ngươi của ông ta, phảng phất như đoá hoa sen mới nở, làm ông ta kinh ngạc giống như những năm tháng đã từng trải qua.
Mặc dù bà ấy đang ở trước mắt ông ta, ở nơi không vượt qua hai mét, nhưng lại làm ông ta cảm thấy, bóng dáng hai người bọn họ cách xa nhau vạn dặm, hai mươi mấy năm không nhìn thấy bà ấy, ông ta ở thủ đô, bà ấy ở Provence xa xôi, mà mới vừa rồi ông ta mới biết người phụ nữ này vẫn ở Provence nhiều năm qua.
Ai cũng biết nơi đó có một thị trấn nhỏ, ở một phong tình vạn thiên người phụ nữ phương Đông, rất sớm liền đi ra cửa, sau đó buổi chiều sẽ trở lại, không ai biết bà ấy đi đâu, cũng chỉ suy đoán, chỉ là suy đoán mà thôi.
“Lang Phàm, đến cuối cùng bà muốn như thế nào?”
“Ha ha.” Lang Phàm cười lạnh, giống như nghe không hiểu những lời này của ông ta, bà ấy đưa lưng về phía ông ta, nhẹ nhàng nói: “Những lời này, phải là tôi hỏi ông, Đồng Hoa Triệu, đến cuối cùng ông muốn như thế nào?”
“Tôi tốn nhiều thời gian như vậy, tốn nhiều sức lực như vậy, mới làm cho bà xuất hiện, Lang Phàm, bà không cần nói cho tôi rằng bà không biết đây là cái gì, bà biết, tôi sẽ không tin, bà vẫn luôn là người phụ nữ thông minh.”
“Tôi cũng cảm thấy mình thông minh, nếu như tôi thông minh, chồng của tôi sẽ không bị người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-manh-me-sep-tha-cho-toi-di/435471/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.