Ba ngày sau, Tân Hà Uyển.
Mông Kính long đong mệt mỏi mà đến, từ trước đến giờ đều là người đàn ông sạch sẽ chỉnh tề, giờ trước mắt vài người tuổi trẻ, xuất hiện có chút nghèo túng.
Hai người đàn ông và một người phụ nữ mặc ăn mặc hơi bảo thủ đi theo phía sau ông ấy, ông ấy ngửa đầu nhìn sắc trời một chút, lại lqd phát hiện mặt trời từ từ lặn về phía tây, ông ấy dừng một chút, nói.
"Tôi cũng cần trợ giúp của mọi người."
"Chuyện này khó làm." Sau khi nghe Mông Kính giảng giải một loạt xong, Lạc Lịch lại dẫn đầu lắc đầu: "Chỉ bằng một cái ánh mắt của Lang Phàm, ông sẽ biết rõ phải làm những gì sau một khắc ấy, có lẽ ông đoán rất đúng, nhưng rất có thể là ảo giác, nếu như sai, chúng ta vội vàng tiến đến, tính là cái gì?"
Lạc Lịch nói, chữ chữ nghe có lý, sau khi Mông Kính nghe xong, cũng là dáng vẻ sớm có dự liệu, ông ấy uống một hớp trà, không nhanh không chậm nói: "Trừ Mạc Sâm, tôi là người hiểu rõ A Phàm nhất trên thế giới này."
"Chỉ dựa vào hiểu rõ, cũng không thể trở thành lý do ông thuyết phục chúng tôi."
"Vậy nếu như. . . . . . Giống như hôm đó từng nói, A Phàm là —— Phục Linh."
trên lầu đột nhiên truyền ra tiếng vang nhỏ nhẹ, là tiếng cửa đóng lại thật chặt, Đồng Trác Khiêm nhìn sang, vừa vặn nhìn lqd thấy mép váy màu đen.
Hôm nay, đúng lúc Phục Linh mặc váy màu đen, mà căn phòng kia lại là chỗ ở mới của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-manh-me-sep-tha-cho-toi-di/435484/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.