Editor: Xám
Tay đặt lên tay nắm cửa, giọng nói của anh, rất nhẹ, nhưng lại rất rõ ràng, truyền đi trong phòng.
“Quả thực tôi không muốn lấy cô. Có điều, đó là lúc bắt đầu.”
Đâu ngờ sau này, chuyện đã thoát khỏi khống chế của anh ——
Câu nói kế tiếp, không cần nói nữa. Nói ra, cô cũng sẽ không tin.
Giống như, anh không còn cách nào tin tưởng cô.
Trên tay Diêu Hữu Thiên vẫn còn bưng bát. Cô kinh ngạc nhìn cánh cửa đã đóng lại.
,
Tranh chấp vừa rồi giữa hai người, đều không để lại ấn tượng gì trong đầu cô nữa.
Cô chỉ nghe thấy câu kia của anh, quả thực tôi không muốn lấy cô, có điều đó là lúc bắt đầu
Cố Thừa Diệu, anh có ý gì?
Ý của anh là. Bây giờ, đã không còn ý nghĩ đó nữa sao?
Cơ thể Diêu Hữu Thiên mềm nhũn, chiếc bát trên tay rơi xuống bàn, cơm vãi ra một chút, cô hoàn toàn không phát hiện.
Cô nhớ lại hôm đó, Cố Thừa Diệu nghiêng người lên người cô, thấp giọng nhích đến gần cô: “Chúng ta có một đứa bé đi.”
,
Cô nhớ Cố Thừa Diệu kéo tay cô, chăm chú nhìn cô: “Chúng ta, cứ sống trọn đời như vậy đi.”
Cô nhớ cô và anh xích mích, kết quả anh trèo tường mà vào.
Cô còn nhớ, Tiểu Mã đưa cho cô một tấm thẻ phòng, căn phòng đầy hoa hồng đó.
Có một sự thật mà bản thân cô cũng không dám tin, cứ trào lên đầu như vậy.
Cố Thừa Diệu, trong lòng anh có cô?
&. . . . . . . . . . . . . .
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1473045/chuong-212-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.