“ Cô ở đây làm gì?”
Diêu Hữu Thiên đứng bật dậy. Chiếc hoa tai trong lòng bàn tay không kịp đặt về vị trí cũ, bị cô nắm chặt.
Ngẩng đầu, Cố Thừa Diệu đã về phòng đang đứng nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt tràn đầy thắc mắc.
Cố Thừa Diệu chưa từng thấy Diêu Hữu Thiên trong bộ dạng này.
Cô vừa tắm xong, mặc một chiếc vày liền màu trắng sữa.
Mái tóc đen dài còn ướt, thỉnh thoảng lại có giọt nước rơi xuống.
Cô đứng yên, vẻ mặt hiện rõ sự bất an. Ánh mắt nhìn anh cũng có chút kỳ lạ.
Nhìn thẳng vào mắt cô, Cố THừa Diệu phát hiện tâm trạng của mình cũng rất kỳ lạ.
Anh rõ ràng thấy được sự chột dạ, sự lo sợ trong ánh mắt cô, cộng thêm sự mất tự nhiên.
Cô đã làm gì rồi à?
Diêu Hữu Thiên nắm chặt chiếc hoa tai ấy, nuốt nước bọt: “ Tôi tìm máy sấy tóc.”
Tim đập nhanh, bản thân cô cũng không hiểu tại sao ngay giây phút đầu tiên không đưa chiếc hoa tai ra hỏi anh, hoặc là cất nó về vị trí cũ.
“ Đây là phòng sách.” Cố Thừa Diệu dùng thái độ nhìn người ngu ngốc mà liếc về phía cô, không hề bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nhỏ nào trên mặt cô: “ Máy sấy tóc nằm ở hộc tủ cuối cùng trong phòng tắm.”
“ Vậy, vậy à?” Diêu Hữu Thiên gật đầu. Ngượng ngùng cười: “ Tôi đi sấy tóc cho khô.”
Nắm đấm ửng hồng siết chặt, đầu nhọn của chiếc hoa tai đâm vào lòng bàn tay làm cô đau nhói.
Sắc mặt thay đổi, Cố Thừa Diệu nhìn sắc mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1473222/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.