Không khí trong xe vô cùng kỳ quái.
Anh im lặng không lên tiếng, Diêu Hữu Thiên cũng không phải nói chuyện gì với anh. Cứ thế cho tới khi anh bình thản nói một câu.
“ Cô nghĩ tôi giống cô à?”
Giữa buổi trưa, ánh mặt trời của ngày hè tháng tám nóng kinh người.
Diều hòa trong xe lại lạnh đến mức khiến Diêu Hữu Thiên nổi da gà.
Cô cho rằng anh giống cô? Ý của anh là gì?
“ Ý của anh là gì?”
“ Chả có ý gì cả.” Cố Thừa Diệu vẫn cứ tập trung lái xe, mắt không liếc lấy một cái: “ Tôi muốn nói cho cô biết, lần sau tránh xa cái tên Triệu Bách Xuyên kia ra.”
“……………” Sao lại lôi Triệu Bách Xuyên vào rồi?
“ Nếu cô thật sự không chịu được nỗi cô đơn có thể đi tìm người đàn ông khác. Nhân vật của công chúng như Triệu Bách Xuyên nếu cô ở bên cạnh anh ta, cô đấy là sợ người ta không biết mình ‘ vượt rào’ à? Hay là sợ người ta không biết cô rất có năng lực, ngay cả ngôi sao điện ảnh hạng A cũng cưa đổ?”
“……………” Ai không chịu được nỗi cô đơn? Diêu Hữu Thiên bị lời nói của anh chọc giận.
Có Thừa Diệu không buông tha cho cô, còn bồi thêm một câu: “ Đương nhiên cô nhất quyết phải ở bên cạnh Triệu Bách Xuyên khiến tôi mất mặt. Vậy thì tôi cũng không ngại làm vài chuyện để tập đoàn Chính Phát và cô không cách nào xử lý.”
Cho dù tập đoàn Chính Phát hiện nay đã bắt đầu có chút quy mô nhưng nói thẳng ra cũng chỏ là ăn may
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1473226/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.