Editor: Xám
“Tại sao phải làm như vậy.” Giọng nam trung dễ nghe của Cố Thừa Diệu ép xuống cực thấp, nhưng rất rõ ràng.
“Cái gì?” Bạch Yên Nhiên ngồi dưới đất, ngẩng đầu, nhìn Cố Thừa Diệu bằng vẻ không hiểu.
Trong căn phòng nhỏ không có cửa sổ. Ánh đèn chân không lờ mờ chiếu lên mặt Cố Thừa Diệu, khiến cô ta trong thoáng chốc không nhìn rõ biểu cảm của anh lắm/
Nhưng dù là như thế, Bạch Yên Nhiên lại cảm nhận được sâu sắc sự lạnh lẽo truyền đến từ người anh.
“Thừa, Thừa Diệu, em đã làm gì? Làm gì là làm gì?”
,
Cô ta nuốt nước bọt, ra sức che giấu sự luống cuống trong lòng mình.
Không thể nào, Cố Thừa Diệu không thể biết được.
Cô ta đã thiết kế tất cả đến mức không lộ ra một sơ ở nào. Anh tuyệt đối không thể biết được.
Cố Thừa Diệu mím chặt môi, mi tâm nhíu lại thành hình chữ xuyên (川).
Tay dò vào túi quần, lấy từ đó ra một chiếc khuyên tai, ném đến trước mặt Bạch Yên Nhiên.
,
“Cố ý tìm đến cực nói muốn hợp tác, cố ý đưa một bản kế hoạch hoàn mỹ không khuyết điểm, cố ý để lại chiếc khuyên tai này ở văn phòng, cố ý bảo anh đến tìm em, cố ý cho người bắt cóc em, lại cố ý dẫn anh đến đây. Diễn một màn kịch như vậy trước mặt anh, thậm chí cố ý giam giữ anh ——“
Cố Thừa Diệu nói mỗi một câu, sắc mặt Bạch Yên Nhiên lại trắng nhợt thêm một phần.
Chờ Cố Thừa Diệu nói xong, cơ thể vừa mới khôi phục sức lực của cô ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/609885/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.