Ngày hôm sau, buổi sáng Vu Tịch phải lên lớp, buổi tối Cố Lâm Hàn đến đón cô.
Hai người đang ngồi trong xe, cố Lâm Hàn nói:
“Đừng quan tâm đến những gì mẹ tôi nói, em không muốn trả lời thì coi như không nghe thấy là được rồi.
”
ừm.
“Bà ấy hỏi thì tôi trả lời là được rồi, không cần phải lo lắng.
”
“ừm.
”
Rối cuộc sẽ nói cái gì mà bộ dạng đáng sợ như vậy, Vu Tịch ở bên cạnh tò mò quan sát.
Rất nhanh chóng, hai người đã đến nơi.
Hôm nay trong nhà cũng không có ai.
Bình thường mọi người đều rất bận rộn, trừ khi là hẹn mọi người trở về cùng nhau ăn cơm, những lúc khác, cơ bản là trở về không thể gặp được.
Trong nhà cũ cũng chỉ có mầy người lớn tuổi.
Cố Lâm Hàn và Vu Tịch đi đến cửa đã được Thư Nhã đón vào.
Thư Nhã nhìn Vu Tịch nói:
“Vu Tịch nhanh chóng vào đây, bên ngoài gió lớn, không dừng thổi, cố Lâm Hàn cũng thật là, hai ngày này nhiệt độ giảm
xuống rồi, cũng không mặc nhiều quần áo cho cháu hơn.
”
Vu Tịch rất sợ hãi.
Nhìn theo cẩn thận nói:
“Bác gái, không cần lo lắng cho cháu, cháu không lạnh, cơ thể của cháu rất khỏe mạnh.
”
“Gọi bác gái gì nữa.
Gọi mẹ đi.
”
Đây, đây có một chút qua nhanh rồi.
Cố Lâm Hàn ở bên cạnh không nhịn được nói:
“Mẹ, mẹ khỏe không, đây như thế nào đã gọi mẹ rồi, mẹ không cảm thấy quá nhanh hay sao.
”
Thư Nhã nghe vậy, ngẫm nghĩ cũng thấy đúng.
“Được rồi, cũng đúng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung-chieu/1858965/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.